Đã trở lại.
Dù không biết có lợi hại hơn hay không.
Cố tình đi lạc, cố tình đi theo 1 hướng khác, cố tình chạy
trốn để rồi nhận ra, không một cách nào khác có thể đưa mình đến đích ngoài
cách mình đang sống.
Khó thật đấy. Khó, nhưng mà tốt cho bản thân.
Chợt nhớ đến một bài hát của Phạm Quỳnh Anh, một bài hát
quên tên rồi, nhưng nhớ một câu “Giọt đắng cay đành tự mình tôi khóc tôi”. Khóc
đâu phải là xấu, cái chính là khi cảm xúc lắng xuống thì phải biết mình cần làm
gì :).
No comments:
Post a Comment