Sau kì nghỉ dài cho quốc khánh vừa qua, mình bị ốm 2 ngày.
Người thì mệt và nhận được điểm 5.5 cho bài essay về kĩ năng sống. Ôi, buồn ơi
là sầu.
Chiều nay đi học, 2 đứa bạn gái ngồi cạnh mình bàn chuyện
người yêu và gia đình. Một đứa là hoa khôi cả lớp, nhiều anh theo đuổi. Một đứa
thì trang bị cho mình vẻ bề ngoài già đến nỗi mình có thể gọi bằng “bác,” đang
có người yêu hơn nó 9 tuổi. Chúng nó theo đuổi những quan niệm của các bà, các mẹ là 24,25 tuổi (âm
lịch) lấy chồng là đẹp. Chúng nó tin vào bói toán, kiêng kị, thần thánh, cõi âm…..
Nghe chúng nó bàn chuyện mà mình tưởng như mình là cô gái nhân vật chính trong
cuốn tiểu thuyết “Điệp khúc cơn đói” của nhà văn Le Clezio, lạc lõng giữa những
người bạn gái bàn chuyện chồng con, gia đình, cưới hỏi. Chợt nhận ra, chúng nó
già dặn hơn mình bao nhiêu, sành sỏi hơn mình về chuyện hôn nhân, quan hệ xã hội
bao nhiêu. 21 tuổi, với mình, là một con số nhỏ, biểu tượng của tuổi trẻ, của
niềm tin rằng mình mới đi hết ¼ quãng đời. 21 tuổi, với chúng nó, là một sự khẳng
định rằng tôi đã đủ tuổi kết hôn, đủ chín chắn để lập gia đình.
Mình thích bộ phim Good luck Charlie của kênh Disney
Channel. Một bộ phim nói về cuộc sống của 6 người trong một gia đình: bố, mẹ, và
4 đứa con. Gabe Duncan là đứa con mà mình thích nhất, một cậu bé năng động,
thích quậy phá, thích chơi game, thông minh và có những sáng kiến hay ho. Đôi lúc
mình ước sau này mình có một đứa con trai như thế, thông minh và quậy phá. Mình
cũng muốn trở thành một người mẹ tốt, một người có đủ khả năng để an ủi con gái
mình khi trái tim nó tan vỡ, và đưa con trai mình đến buổi học cách giao tiếp
trong xã hội.
Ừ, ước mơ nó là thế thôi mà. Còn xa lắm mới có thể thực hiện
được. Thôi thì cứ tạm thời tự an ủi bản thân mình rằng 21 tuổi còn trẻ lắm.
*Gửi mẹ, mẹ nói rằng bằng tuổi con mẹ đã có biết bao người
theo đuổi và đã lấy chồng. Mẹ không hài lòng khi thấy con 21 tuổi mà chưa có
người yêu. Nhưng mẹ có nhớ là khi con 16 tuổi, khi con thích một người bạn cùng
lớp, mẹ đã phản ứng như thế nào không? Mẹ cho con thấy rằng con thật là ngu si
khi có tình cảm với một ai đó, thật là đần độn khi con thích một người mà không
quan tâm đến việc học hành. Mẹ nổi giận khi biết rằng con luôn nhớ đến người đấy.
Khi trái tim con tan vỡ, dù mẹ đang ngồi ngay cạnh con xem TV, con phải cố ngồi
thật bình thường để che giấu những giọt nước mắt không thể kìm nén được đang
lăn trên má. Mẹ à, có gì sai đâu khi con yêu một người hả mẹ? Dẫu thế nào đi nữa,
đó cũng là trái tim con cơ mà?*
Ôi bài luận 5.5 điểm của tôi. Lóp ngóp mãi mới lên được 6.7,
thế mà niềm vui hôm đó bị nỗi buồn của ngày hôm trước nhấm chìm rồi.
No comments:
Post a Comment