Đi học rất chi là cay cú. Các bài
thầy dạy đều rất mềm mại, từ ngữ được sử dụng điêu luyện, câu văn được trình
bày sắp xếp logic và thoáng đãng, nội dung dễ hiểu. Ngược lại, bài của mình thì
lộn xộn, cách diễn đạt câu văn rắc rối, từ ngữ sử dụng khô cằn.
------------------------------------------------------------------
“Tôi cố gắng tìm lại
tuổi thơ đã mất.
Cánh đồng lúa kia thu hẹp tự bao giờ.” – trong lúc làm bài
essay tự nhiên nghĩ đến những câu này.
Ngày trước, hồi còn nhỏ, mình được dạy ‘cánh đồng lúa thẳng
cánh cò bay’. Về quê, nhìn những cánh đồng lúa xanh ngút ngàn thì thích lắm. Nhớ
những lúc ra đồng bắt châu chấu, chạy loăng quăng trên những mảnh ruộng nứt nẻ
sau mùa gặt. Nhớ những lúc nằm trên đống rơm, hay đi xem người ta đốt rơm khói
um trời, mùa ngai ngái, khói cay xè, sặc sụa. Nhớ những đống rơm cao vút trong
nhà bà, nhớ cảnh bác phơi thóc ngay trước sân. Cuối tuần được về quê thì sướng
lắm.
15 tuổi, về quê, ngạc nhiên nhìn lại cánh đồng lúa: Sao nhiều
nhà thế kia? Sao lại có nhà máy ở đấy? Cây cầu kia chặn đứng ruộng lúa của tôi
rồi.
20 tuổi, về quê, chỉ toàn là màu xám. Ruộng lúa thì vẫn xanh
đấy, nhưng sao bừa bộn và bé tí xíu thế.
Muốn về lại tuổi thơ, hồi nhà ông còn chưa được sửa lại, hồi
đèn đường chưa có, tối đến cả xã tối om om, hồi đó vắng vẻ xe cộ qua lại, hồi
mà những căn biệt thự chưa xuất hiện, hồi những kiến thức ở trường còn có ý
nghĩa, hồi mà thanh niên ở quê chỉ thích đá bóng và tán phét (chứ không phải mại
dâm, nghiện hút, cờ bạc, game online như bây giờ). Thời gian đó mình đã nghĩ hạnh
phúc đơn giản là có một chiếc chăn để đắp ban đêm.
Có những thứ ở làng quê sẽ vẫn còn được giữ gìn trong một thời
gian khá dài nữa, như bờ sông trước cửa nhà bác, như chợ tạm hàng ngày và chợ
phiên hàng tháng, như chiếc xe đạp cũ kỹ chở đầy lá dong. Nhưng đã có rất nhiều
thứ, rất nhiều thứ đã mất đi không còn có thể lấy lại, giống như tuổi thơ đã
qua rồi.
-------------------------------------------------------------------------------------------------
Sắp tốt nghiệp, chúng nó bày trò “chụp ảnh chia tay giảng đường.”
Yêu cầu: Nữ thuê áo dài, nam thuê vest. Thời gian chụp ảnh: cả 1 ngày chủ nhật.
Toàn mấy trò vô bổ. Ích lợi gì đâu những tấm ảnh được Photoshop?
Tuần này có một niềm vui, hehe. Có lẽ nên đóng khung 5 “chữ
đỏ” của thầy rồi treo lên tường.
No comments:
Post a Comment