H.phụ nữ vn:
Tuần vừa rồi
mình đã tham quan bảo tàng phụ nữ Việt Nam. Ấn tượng về bảo tàng này là nó rất
thân thiện, chân thật và nữ tính. Càng tìm hiểu sâu về phụ nữ Việt Nam, mình thấy
sao phụ nữ nước mình khổ thế? Cuộc đời những người phụ nữ mình thấy trong bảo
tàng có 1 điểm chung: Mong muốn vun vén cho gia đình và nuôi dạy con cái trưởng
thành. Nhưng do họ thiếu kĩ năng, kiến thức, trình độ và cơ hội phát triển nên
thu nhập thấp, đời sống bấp bênh, phải tha phương cầu thực, và chịu nhiều khổ
đau. Những tập quán cũ, nếp sống “phong kiến” và cách suy nghĩ cổ hủ cũng là những
nguyên nhân khiến họ vất vả.
b.Tài chính:
Đi tham quan bảo
tàng xong, mình sang luôn bên đường, vào shop quần áo và mua sắm thả cửa. Sao mà
kinh tế nước mình nó tiêu điều và xơ xác? Không chút đột phá, nhanh nhạy, tiến
bộ. Nó cứ nhỏ lẻ, chậm chạp, bảo thủ và cũ rích. So sánh 3 cửa hàng quần áo, một
“giá cả bình dân” ( 1 cái váy đầm < 200k) , một “giá cả cao hơn bình dân 1
chút” ( 1 cái áo váy đầm < 500k) và một “giá đắt cắt cổ” (1 cái váy đầm >
vài triệu) là nhận ra ngay. (Chưa bao giờ nghĩ mình có thể mua sắm nhiều đến thế
trong 1 lần, tiêu tốn gần $50 và dẫn đến thâm hụt ngân sách, hic)
b.Y tế:
Tuần này tim mạch
có vấn đề. Không biết khi nào mình mới hết trẻ con?
v.Ngôn ngữ học:
Tiếng anh là một
thứ tiếng hay ho và kì quái. Viết một đằng, phát âm một nẻo. Phát âm sai 1chữ,
sai trọng tâm là chẳng ai hiểu mình đang nói cái gì. Ngoài ra, mình không thể
đoán được ý nghĩa một từ khi nhìn qua nó. Những từ ngữ khi nhìn qua cho mình cảm
giác rất nhẹ nhàng lại mang ý nghĩa đáng sợ. Ví dụ: từ “loathe”, nhìn từ thấy dễ
nhớ và dễ thương, ý nghĩa của nó: rất ghét ai đó; từ “melancholy” nhìn nó thấy rất
nhẹ nhàng, ý nghĩa: nỗi buồn sâu nặng. Mà chắc cũng vì tiếng anh kì quái thế
nên nó mới thú vị.
b.Giáo dục:
Cháu mình đang học
lớp 4 và đã có 3 năm học tiếng anh. Ngày nào nó cũng dán mắt vào TV xem hoạt
hình trên Cartoon Network và Disney Channel, hoặc lên mạng xem Youtube. Những
câu hội thoại trong phim như “What the heck?” hay “I hate you” thì nó nhớ nhanh
lắm. Một hôm nó nhờ mẹ giảng bài tiếng anh. Mình ngồi bên cạnh mà tá hoả lên;
nó không biết viết những từ cơ bản như “thank you,” “sorry,” hay “very much.” 3
năm học tiếng anh, những lớp học thêm, những chương trình TV, gần như nó không
có chút kiến thức tiếng anh nào. Công sức và tiền bạc đổ sông đổ bể rồi. (Mà
cũng lạ kì, mình lo cho học tập của nó còn nhiều hơn bố mẹ nó cũng nên. Mình giục
nó học tiếng anh còn anh chị thì mình cứ bình chân như vại.)
……..................
Tuần này mình
chính thức chia tay tuổi 21 và chào tuổi 22. Tuổi 22, bình thản khi nhìn lại
quá khứ và sợ hãi khi nhìn đến tương lai. Bản thân còn quá non nớt trước cuộc đời,
rất ngây thơ và còn nhiều lắm mộng tưởng. Nhưng trách nhiệm của con người 22 tuổi
thì không còn mờ nhạt như con người 18 tuổi. Tự nhủ với bản thân rằng đường đi
còn dài và xa lắm. (Mình được sinh ra đúng vào ngày thành lập Liên hiệp quốc.
Năm nào mở Wikipedia ra cũng thấy nó thông báo chúc UN Day, ha ha.)
No comments:
Post a Comment