Monday, August 20, 2012

Nhật ký những ngày học TOEFL(8)

Bài phát biểu trong lễ tốt nghiệp trường đại học Stanford năm 2005 của Steve Jobs.

Steve Jobs's 2005 Stanford Commencement Speech


 

Steve Jobs sẽ sống mãi trong đầu tôi, không phải vì bác ấy là chủ Apple, mà là do bài phát biểu đó của bác. 

Ba bài học bác ấy truyền cho những người trẻ có thể được tóm gọn lại là :

1. Connecting the dots
(Ở đây "the dots" là những việc làm, những thay đổi trong cuộc sống)


"You can't connect the dots looking forward; you can only connect them looking backwards. So you have to trust that the dots will somehow connect in your future. You have to trust in something — your gut, destiny, life, karma, whatever. Because believing the dots will connect down the road will give you the confidence to follow your heart, even when it leads you out of the well warm path and that will make all the difference". 

2. Love and lost 
"Sometimes life hits you in the head with a brick. Don't lose faith. I'm convinced that the only thing that kept me going was that I loved what I did. You've got to find what you love. And that is as true for your work as it is for your lovers. Your work is going to fill a large part of your life, and the only way to be truly satisfied is to do what you believe is great work. And the only way to do great work is to love what you do. If you haven't found it yet, keep looking. Don't settle. As with all matters of the heart, you'll know when you find it. And, like any great relationship, it just gets better and better as the years roll on. So keep looking until you find it. Don't settle."

3. Death 
"No one wants to die. Even people who want to go to heaven don't want to die to get there. And yet death is the destination we all share. No one has ever escaped it. And that is as it should be, because Death is very likely the single best invention of Life. It is Life's change agent. It clears out the old to make way for the new. Right now the new is you, but someday not too long from now, you will gradually become the old and be cleared away. Sorry to be so dramatic, but it is quite true.

Your time is limited, so don't waste it living someone else's life. Don't be trapped by dogma — which is living with the results of other people's thinking. Don't let the noise of others' opinions drown out your own inner voice. And most important, have the courage to follow your heart and intuition. They somehow already know what you truly want to become. Everything else is secondary."

----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Thầy khuyến khích học sinh học bài này.

Chậc, mình nghĩ là với những đứa như mình thì bài nói này của bác Steve Jobs có khi lại là định hướng để sống ấy chứ.

Dạo này thấy thầy mình hiền quá, không còn sợ thầy như trước nữa. Có phải là mình bắt đầu hư không nhỉ ? 

Wednesday, August 8, 2012

Nhật ký những ngày học TOEFL(7)

Lying from you - Linkin Park


Lyrics : 

When I pretend everything is what I want it to be
I look exactly like what you had always wanted to see
When I pretend, I can't forget about the criminal I am
Stealing second after second just cause I know I can but
I can't pretend this is the way it'll stay I'm just
(trying to fend the truth)
I can't pretend I'm who you want me to be, so I'm

[Chorus:]
(Lying my way from you)
No no turning back now
(I wanna be pushed aside so let me go)
No no turning back now
(Let me take back my life,I'd rather be all alone)
No turning back now
(Anywhere on my own cause I can see)
No no turning back now
(The very worst part of you is me)

I remember what they taught to me
Remember condescending talk of who I ought to be
Remember listening to all of that and this again
So I pretended up a person who was fittin' in
And now you think this person really is me and I'm
(Trying to fend the truth)
But the more I push the more I'm pulling away 'cause I'm

[Chorus:]
(Lyin g my way from you)
No no turning back now
(I wanna be pushed aside so let me go)
No no turning back now
(Let me take back my life I'd rather be all alone)
No turning back now
(Anywhere on my own cause I can see)
No no turning back now
(The very worst part of you)
(The very worst part of you is ME)

This isn't what I wanted to be, I never thought that what I said would
have you running from me
Like This
This isn't what I wanted to be, I never thought that what I said would
have you running from me
Like This
This isn't what I wanted to be, I never thought that what I said would
have you running from me
Like This
This isn't what I wanted to be, I never thought that what I said would
have you running from me
Like This

[Chorus:]
(You )
No turning back now
(I wanna be pushed aside so let me go)
No no turning back now
(Let me take back my life I'd rather be all alone)
No turning back now
(Anywhere on my own cause I can see)
No no turning back now
(The very worst part of you)
(The very worst part of you is me)

----------------------------------------------------------------------------------------
*Nghe rock thì nên nghe loa thùng. Nghe rock bằng loa laptop hay tai nghe không hợp chút nào. *

Giá như Linkin Park cứ giữ mãi dòng nhạc này thì có phải hay hơn không :(. 


Nếu mà bài viết TOEFL ra đề mở như đề thi ĐH Văn ở Việt Nam năm 2012 thì có phải tốt hơn không ?

Đề thi đại học văn khối D năm 2012 : "Ngưỡng mộ thần tượng là nét đẹp văn hóa, nhưng mê muội thần tượng sẽ là một thảm họa"

Hội đồng thi TOEFL có thể 'học tập' Việt Nam, ra đề kiểu như này này : "Do you agree or disagree with the idea : Linkin Park is a dated rock band". 


Có việc đó xảy ra thật thì mình sẽ rất yêu quý TOEFL, thi đi thi lại mấy lần ấy chứ.  

Friday, August 3, 2012

Cuốn sách “Một lít nước mắt” – nhật ký Aya Kitou


Tôi ngả mũ kính phục người Nhật, phục ý chí quật cường của họ, phục tinh thần thẳng thắn, trung thực và tinh thần trách nhiệm với xã hội. Tôi ngả mũ trước Aya Kitou, một cô bé người Nhật tôi không thể gặp, ở xa tôi về cả không gian và thời gian. (Cô bé mà còn sống, có lẽ tôi phải gọi bằng “bác Aya” chứ không phải “cô bé Aya” nữa.)

25 tuổi, hơn 10 năm chống chọi với căn bệnh thoái hóa tiểu não, Aya và những trang nhật ký của cô ấy là một nguồn động viên mạnh mẽ đối với những người cùng căn bệnh, những người đang chống chọi với bệnh tật và những người đang khỏe mạnh (vì chưa tìm thấy bệnh.)

Tôi cố gắng đặt mình trong hoàn cảnh của Aya qua những trang nhật ký cô ấy viết, để thấu hiểu suy nghĩ và cảm xúc của cô bé. Tôi bất chợt nhận ra rằng dù mình có cố gắng, mình vẫn không thể chạm vào cảm xúc và suy nghĩ của cô ấy. Những nỗi lo sợ về cơ thể dần dần vô dụng, sự dằn vặt và đau khổ, sự hoang mang, cảm giác đau đớn về thể xác, những giấc mơ về tương lai thoát khỏi bệnh tật bị đè bẹp bởi hiện tại phũ phàng, cảm giác yếu đuối, vô dụng, phải dựa vào người khác để tồn tại, nỗi tuyệt vọng xếp dần lên theo năm tháng và niềm hi vọng cháy bỏng “Mình muốn được sống”.

10 năm, hơn 3000 ngày, cuộc sống của cô đi từ một cô bé đã cố gắng thi đỗ một trường trung học công lập tốt, tràn đầy sức sống, tươi cười, lanh lợi, sang một người phải sống trong trường dành cho thiếu niên khuyết tật, ngồi xe lăn, và một người phải nằm ở nhà, chỉ có thể giao tiếp bằng cử động ngón tay cái.


Aya có một quyển sách tổng hợp từ những trang nhật ký cô ấy viết, được xuất bản trong thời gian cô đang đấu tranh với bệnh tật. Cô đã từng hỏi mẹ “ Con sống để làm gì ?” trong những ngày tháng đau đớn.Tôi mong rằng cô đã thấy bản thân mình, sự cố gắng tuyệt vời của mình đã tạo ra sự thay đổi mãnh liệt đến cuộc sống của rất nhiều người. Có lẽ cô cũng đã mỉm cười, đã cảm thấy bản thân mình có ích cho xã hội và người thân.  

Khi tiếp xúc với ngưỡng cửa của sự sống và cái chết, người ta sẽ hoảng sợ, sẽ hi vọng mình được sống tiếp và đấu tranh với bệnh tật. Có người sẽ khỏe mạnh và tiếp tục sống, có người sẽ thua cuộc và chết. Có lẽ người ta đều khóc trước khi chết, vì tiếc nuối cho những giấc mơ không còn có thể thực hiện được. 

Aya là một cô gái may mắn. Sự đấu tranh của cô có nhiều người cảm thông, không chỉ người thân, bác sĩ, bệnh nhân, bạn bè, thầy cô giáo mà còn hàng triệu người không hề gặp cô chia sẻ với cô những cảm xúc, bật khóc khi thấy cô tuyệt vọng, hạnh phúc khi thấy cô rút ra cho mình những bài học để sống tốt hơn.

Còn có những người khác, những người mang bệnh tật trong mình nhưng không thể chia sẻ, những người mà sự đấu tranh của họ hầu như chỉ trong im lặng, những bài học của họ chắt chiu lại, gửi đến cho người khác với sự tin tưởng và hi vọng. Ông tôi, bố tôi, thầy tôi là những người đàn ông mạnh mẽ với sự im lặng của chính họ. Phụ nữ có thể khóc dễ dàng, còn họ, họ có khóc khi nào không ?

*Một ngày nào đó, khi phát hiện ra mình không còn sống được nhiều nữa, tôi sẽ làm gì?*