Sunday, December 30, 2012

Hello 2013!

Last week, I ran away from Hanoi, the awful, dangerous, polluted and corrupted place in which I’ve lived for a couple of years, feeling exhausted. I had expected that my returning home could help me feel serene and refill my battery.

Reality proved me wrong. My week at home was somehow disgusting.

  • I couldn’t read books and write journals without attracting curious eyes. My mom once glanced at my e-book library and criticized that my books were unrealistic, dreamful, and unnecessary. (Good God, in my whole life, I’ve never seen her grasp any book!)
  • I turned down my parents’ offer to be a state official by the end of 2013. Predictably, my parents, 2 state workers, pissed off to no end. They haunted me hours after hours, insisting that the position would give me chances to have a prosperous, proud and privileged life. Ending some “small talks” with my parents, I packed up few clothes and run away to the beach, choosing to stay at grandparents’ house for a while, in search of peacefulness. Unfortunately, my grandma, aunts, uncles and cousins, had been affected by my parents, questioned my decision, made assumptions about my romantic relationship, condemned my solitude, persuaded me to accept the job, convinced me that as a girl, I shouldn’t be successful at business. They made me feel that I was a terrible, insane, and abnormal person. 
  • My parents officially claimed that they disapproved my plan to study abroad. I was impressed by their confessions to my aunts later about the reasons why they hadn’t sent me abroad earlier.

Nevertheless, I have to accept that my trip was really pleasant.

  • I could enjoy the chilly ocean breezes, the smell of ocean salt whirling in the winds, the sound of ocean waves, the fresh and delicious seafood, the slow, outdated yet very friendly lifestyle of Catba island’s people.
  • I could be a fat and lazy cat, sleeping 10 hours per day, eating whatever I wanted, whenever I liked and wherever I allowed myself.
  • Some of my relatives turned out to be my good allies and advisors. They gave me advices on career choosing, taught me how to set up an enterprise, told me their business stories. I told them that I want to become successful like one of my uncle, who travels every town, every city in Vietnam to look for business opportunities, and have a fulfill life like one of my aunt, whose main job is being an CEO of a small enterprises and the second job is running a grocery store where I have voluntarily worked every holiday.Honesty, I hope to inherit their entrepreneurial spirit. 


I ran away from Hanoi, an ugly place, searching for a refreshment. At the end of my trip, I developed love for that place. 
The morning I woke up after having arguments with my parents, I opened my mail box and found out that Mr.thay’s regular news bulletin had arrived. I drowned myself into reading it, smiling and knowing that my life would be ok.


Sunset on the beach is always beautiful, right? ;)

Friday, December 21, 2012

Tạm biệt 2012


Kết thúc rồi. Một chặng đường 3 năm đã đi đến hồi kết.

Đã đến lúc về lại nơi bắt đầu, để xem ta đã trưởng thành như thế nào, để xem ta cần phải làm gì trong tương lai.


Monday, December 10, 2012

Ai thắng, ai bại?


Đọc xong cuốn sách mới nhất của bác O.hđ, mình cảm thấy xót xa cho một thành phố.

Đã từng giàu sang, hiện đại, tự do, đa dạng, sau một biến cố lịch sử, quằn quại trong đói nghèo, xơ xác, kìm kẹp và đau đớn. Luật lệ cũ hoá thành vô dụng, những mối quan hệ cũ bị đảo lộn, nhưng thang điểm đánh giá trước kia bị bẻ gãy.

Sau một civil war,  ai là người chiến thắng? Ai là người thua cuộc?

1865, Abraham Lincoln và đội quân của mình chiến thắng trong cuộc nội chiến giữa miền Bắc và miền Nam do xung đột về vấn đề nô lệ. Nhưng phân biệt chủng tộc vẫn còn kéo dài nặng nề đến trước Civil Rights Movement 1955.  

Chị Quyen Nguyen, Fullbright scholar, U.S.Embassy Intern đã nói: “[Civil Rights Movement] là một cuộc đấu tranh hoà bình, cho nên kết quả của nó ngấm rất sâu.”

Đâu phải điều gì cũng được giải quyết bằng những tiếng nổ. Quyết định của một nhóm người trong một giai đoạn lịch sử đâu có thể "thay trời, đổi đất, đắp lại giang san."

Hình như lịch sử không có con đường tắt cho bất cứ một quốc gia nào.

Mr.Thầy có nói bọn trẻ tầm tuổi mình được sinh ra ở thời đại mới, sung sướng hơn rất nhiều lần ngày xưa. Chưa nghe súng đạn bên tai, chưa phải ăn cơm trộn bo bo, chưa phải chịu thảm cảnh đổi tiền, bất lực nhìn của cải của mình xây dựng cả đời hoá hư không, chưa thấy con gái mình giục bố mẹ phá sản, có cơ hôi học hành, được di chuyển, được trở thành thương gia, doanh nhân.

2012, nhìn những quyển giáo trình của trường đại học mỏng tang mà nhận ra rằng: Trong cái thế giới này, mình mới là kẻ thua cuộc.

Sunday, December 2, 2012

Nhật ký những ngày học TOEFL (23)

Tuần trước Obama sang thăm Đông Nam Á. Ông chọn 3 nước đến thăm là Cambodia, Burma và Thailand. Nếu nhìn trên bản đồ thì 3 nước này nằm trên 1 đường thẳng. Giá như ông ấy chịu khó dành khoảng vài tiếng đồng hồ nữa thôi, kéo dài đường thẳng ấy một chút nữa để đến thăm Hanoi thì có phải là tuyệt vời không. Chỉ tiếc rằng, khi khoảng cách vật lý được thu ngắn thì khoảng cách giữa 2 nước vẫn còn xa hơn cả Thái Bình Dương.

Tuần vừa rồi một người bạn của mình lên xe hoa về nhà chồng. Lý do đám cưới được tổ chức đột ngột cuối năm nay là “cưới chạy kim lâu”. Hi vọng vài năm nữa sẽ có mấy đứa nhỏ theo chân mẹ đến họp lớp.

Những buổi tụ tập cuối cùng với các bạn. Ngoại trừ một số ngoại lệ, mình chưa bao giờ có cảm giác luyến tiếc khi phải xa rời những người bạn. Những người bạn này không còn ở bên mình nữa, nhưng rồi sẽ lại có những người bạn khác, ở thời điểm khác và địa điểm khác. Một chặng đường kết thúc; và những chặng đường khác vẫn đang chờ được khám phá. Tốt nhất là tự chuẩn bị tốt để đi tiếp.

Cũng có một số người mà mình không muốn phải xa rời một chút nào. Nhưng trước khi mình nhận ra, mọi chuyện đã thay đổi theo chiều hướng không thể kiểm soát và không thể dừng lại. Khi những giọt nước mắt chỉ làm người khác thấy khó chịu, tốt nhất là cười tươi lên và nói những câu chuyện vui vẻ.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trích phần 3 của bài viết “Managing your energy, don’t manage your time,” của cuốn Managing Oneself, Havard Business Review’s must-read,HBSP 2011. Người dịch: Mai Hương.
Bạn có đang tiến đến tình trạng khủng hoảng năng lượng?
Hãy thử kiểm tra xem những câu dưới đây có đúng với bạn hay không.

 Cơ thể
  • Tôi không thường xuyên dành 8 giờ hoặc hơn thế cho giấc ngủ, và khi tỉnh dậy tôi thường thấy mệt mỏi.
  • Tôi thường xuyên bỏ bữa sáng, hoặc tôi thường xuyên ăn những thức ăn không đủ dinh dưỡng.
  • Tôi không tập luyện thể dục (ít nhất tập tăng cường sức khoẻ 1 lần / tuần và tập thể dục nhẹ nhàng 3 lần/tuần).
  • Tôi không nghỉ giữa ngày để thật sự thư giãn và nạp lại năng lượng, hoặc tôi thường xuyên ăn trưa ở bàn.
Cảm xúc
  • Tôi thường xuyên ở trong trạng thái nóng giận, mất kiên nhẫn, hay lo lắng khi làm việc, đặc biệt là trong các công việc đòi hỏi cao.
  • Tôi không có đủ thời gian cho gia đình và những người yêu quý, và khi ở bên cạnh họ, tôi không thực sự chú ý đến họ.
  • Tôi có quá ít thời gian cho những hoạt động tôi thấy thực sự thích thú.
  • Tôi không thường xuyên dành thời gian để bày tỏ sự cảm kích của tôi đến với người khác, hoặc khen ngợi và động viên họ.
Lý trí
  • Tôi gặp khó khăn trong việc tập trung cho từng công việc, và tôi rất dễ bị mất tập trung, đặc biệt vì phải trả lời e-mails.
  • Tôi dành quá nhiều thời gian trong ngày để xử lý các vấn đề trước mắt hơn là tập trung cho các hoạt động với giá trị dài hạn và có sức ảnh hưởng lớn.
  • Tôi không có đủ thời gian để nhìn lại bản thân, lên chiến lược, và suy nghĩ sáng tạo.
  • Tôi làm việc vào các buổi tối và cuối tuần, và tôi gần như không bao giờ có một kì nghỉ nào mà không phải trả lời e-mail.
Tâm hồn
  • Tôi không dành đủ thời gian tại công ty để làm những việc tôi thích nhất và làm tốt nhất.
  • Tôi không dành thời gian và năng lượng cho những điều tôi nói là quan trọng nhất trong cuộc đời của tôi.
  • Những quyết định của tôi trong công việc thường bị ảnh hưởng bởi những yêu cầu bên ngoài hơn là mục đích mạnh và rõ ràng của mình.
  • Tôi không dành đủ thời gian và năng lượng trong việc tạo ra những ảnh hưởng tích cực đến người khác hoặc thế giới.
Mỗi câu đúng với tình trạng của bạn sẽ được đánh giá là 1 điểm.

 Thang điểm đánh giá
Từ 0-3 câu: Kĩ năng quản lý năng lượng của bạn rất tốt.
Từ 4-6 câu: Kĩ năng quản lý năng lượng của bạn khá.  
Từ 7-10 câu: Tình trạng thiếu năng lượng rõ rệt.   
Từ 11-16 câu: Tình trạng khủng hoảng năng lượng.

Điểm dành cho từng mảng:
Cơ thể:
Lý trí:
Cảm xúc:
Tâm hồn:

Mọi người thử đánh giá theo bài này để xem mình có giỏi trong quản lý năng lượng không nhé. Bản thân người dịch có số điểm lần lượt là : 4 + 4 + 3 + 2 = 13/16, và thuộc loại “Khủng hoảng năng lượng hoàn toàn.” Đây là lời giải đáp cho bài toán lâu năm: Tại sao đầu tư nhiều thời gian và công sức mà hiệu quả lao động không tăng, các mối quan hệ xấu dần đều và bản thân không cảm thấy thư thái?

Trong những bài tiếp theo mình sẽ dịch hoàn chỉnh cả bài “Managing your energy, don’t manage your time,”  một trong những bài viết mình thích nhất trong bộ sách.

Link download cả bộ sách Havard Business Review’s must-read ở entry trước nhé.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------
PS to parents out there: Please don’t feed your children lies. Please don’t overprotect your children. Please acknowledge that you can not become your children’s friends, but you can be their homes. Please become the role models for your children to admire and follow. Please nurture your children’t talents, since no talent is useless. Please take care of yourself well, because your children will soon grow up and leave you.