Thursday, October 25, 2012

Nhật ký những ngày học TOEFL (19)



H.phụ nữ vn:

Tuần vừa rồi mình đã tham quan bảo tàng phụ nữ Việt Nam. Ấn tượng về bảo tàng này là nó rất thân thiện, chân thật và nữ tính. Càng tìm hiểu sâu về phụ nữ Việt Nam, mình thấy sao phụ nữ nước mình khổ thế? Cuộc đời những người phụ nữ mình thấy trong bảo tàng có 1 điểm chung: Mong muốn vun vén cho gia đình và nuôi dạy con cái trưởng thành. Nhưng do họ thiếu kĩ năng, kiến thức, trình độ và cơ hội phát triển nên thu nhập thấp, đời sống bấp bênh, phải tha phương cầu thực, và chịu nhiều khổ đau. Những tập quán cũ, nếp sống “phong kiến” và cách suy nghĩ cổ hủ cũng là những nguyên nhân khiến họ vất vả.  

b.Tài chính:

Đi tham quan bảo tàng xong, mình sang luôn bên đường, vào shop quần áo và mua sắm thả cửa. Sao mà kinh tế nước mình nó tiêu điều và xơ xác? Không chút đột phá, nhanh nhạy, tiến bộ. Nó cứ nhỏ lẻ, chậm chạp, bảo thủ và cũ rích. So sánh 3 cửa hàng quần áo, một “giá cả bình dân” ( 1 cái váy đầm < 200k) , một “giá cả cao hơn bình dân 1 chút” ( 1 cái áo váy đầm < 500k) và một “giá đắt cắt cổ” (1 cái váy đầm > vài triệu) là nhận ra ngay. (Chưa bao giờ nghĩ mình có thể mua sắm nhiều đến thế trong 1 lần, tiêu tốn gần $50 và dẫn đến thâm hụt ngân sách, hic)

b.Y tế:

Tuần này tim mạch có vấn đề. Không biết khi nào mình mới hết trẻ con?

v.Ngôn ngữ học:

Tiếng anh là một thứ tiếng hay ho và kì quái. Viết một đằng, phát âm một nẻo. Phát âm sai 1chữ, sai trọng tâm là chẳng ai hiểu mình đang nói cái gì. Ngoài ra, mình không thể đoán được ý nghĩa một từ khi nhìn qua nó. Những từ ngữ khi nhìn qua cho mình cảm giác rất nhẹ nhàng lại mang ý nghĩa đáng sợ. Ví dụ: từ “loathe”, nhìn từ thấy dễ nhớ và dễ thương, ý nghĩa của nó: rất ghét ai đó; từ “melancholy” nhìn nó thấy rất nhẹ nhàng, ý nghĩa: nỗi buồn sâu nặng. Mà chắc cũng vì tiếng anh kì quái thế nên nó mới thú vị.

b.Giáo dục:

Cháu mình đang học lớp 4 và đã có 3 năm học tiếng anh. Ngày nào nó cũng dán mắt vào TV xem hoạt hình trên Cartoon Network và Disney Channel, hoặc lên mạng xem Youtube. Những câu hội thoại trong phim như “What the heck?” hay “I hate you” thì nó nhớ nhanh lắm. Một hôm nó nhờ mẹ giảng bài tiếng anh. Mình ngồi bên cạnh mà tá hoả lên; nó không biết viết những từ cơ bản như “thank you,” “sorry,” hay “very much.” 3 năm học tiếng anh, những lớp học thêm, những chương trình TV, gần như nó không có chút kiến thức tiếng anh nào. Công sức và tiền bạc đổ sông đổ bể rồi. (Mà cũng lạ kì, mình lo cho học tập của nó còn nhiều hơn bố mẹ nó cũng nên. Mình giục nó học tiếng anh còn anh chị thì mình cứ bình chân như vại.)

……..................

Tuần này mình chính thức chia tay tuổi 21 và chào tuổi 22. Tuổi 22, bình thản khi nhìn lại quá khứ và sợ hãi khi nhìn đến tương lai. Bản thân còn quá non nớt trước cuộc đời, rất ngây thơ và còn nhiều lắm mộng tưởng. Nhưng trách nhiệm của con người 22 tuổi thì không còn mờ nhạt như con người 18 tuổi. Tự nhủ với bản thân rằng đường đi còn dài và xa lắm. (Mình được sinh ra đúng vào ngày thành lập Liên hiệp quốc. Năm nào mở Wikipedia ra cũng thấy nó thông báo chúc UN Day, ha ha.)



Thursday, October 18, 2012

Nhật ký những ngày học TOEFL(18)

Mỗi lúc đi học là lại thấy hay. Dù chưa làm xong bài (xấu hổ quá), nhưng đi học thì vui mà lại có nhiều điều mới được mở ra. 


Một người bạn của mình gặp một sự cố đáng tiếc trong cuộc sống 1 năm trước. Khi bạn ấy bảo lưu kết quả học tập của mình để về nhà dưỡng bệnh, mọi người tìm hết cách giúp đỡ. Gia đình tốn bao nhiêu tiền thuốc chữa trị, bạn bè ở xa gọi điện và đến thăm. Năm nay, bạn ấy lên trường học lại. Những tưởng mọi chuyện đã ổn, bạn ấy đang hoà nhập trở lại, ai ngờ bạn ấy trở thành cực đoan. Tin tưởng vào những lời nói dối ngoài xã hội. Tin tưởng vào những lời hứa hẹn qua tin nhắn từ những chàng trai chưa hề gặp mặt. Cứ gặp một chàng trai nào đó là có thể dễ dàng thêu dệt “chuyện tình yêu”.

Khi bạn ấy đi học trở lại, mình đã vui sướng đến mức muốn hét ầm lên là: “In your face, life.” Bạn ấy đã dạy mình rằng: “Không bao giờ được buông tay.” Mọi chuyện tưởng đã tốt đẹp, ai dè giờ trở thành một cách trốn chạy hiện tại khác.

Bạn bè có khuyên thế nào đi nữa, nhưng không chịu nghe thì cũng thành nước đổ lá khoai.

Cứ mãi nhìn vào vết thương trong quá khứ của mình thì mãi mãi chẳng thể nào nhìn đến tương lai được.

Ôi đúng là không thể làm gì được với một cái đầu đã đóng.
….

http://www.nytimes.com/2012/10/07/world/asia/excerpts-of-bo-xilais-love-letter-to-his-first-wife-li-danyu.html?ref=asia&pagewanted=all

Tuần này New York Times đăng một lá thư dài 12 trang của Bạc Hi Lai gửi cho người vợ cũ của mình 37 năm trước. Phản ứng đầu tiên của mình là nhăn mặt. Bà vợ cũ đúng là biết chọn thời điểm. Nhân dịp Cốc Khai Lai bị tuyên án, Bạc Hi Lai đang không rõ nơi nào, bà tung chuyện tình cảm của hai người lên báo, tung cả ảnh và giờ đây là cả lá thư tình 12 trang. Quá thể!

Đọc xong lá thư thì “Bang!” mình bị cuốn hút bởi con người của Bạc Hi Lai ngày trẻ. Một người 26 tuổi tràn đầy năng lượng sống, tham vọng, mạnh mẽ, tự tin, sẵn sàng từ bỏ những điều xưa cũ không phù hợp với bản thân, giỏi quan hệ xã hội, chân thành và lãng mạn. Một con người đáng để ngưỡng mộ đó chứ.

Không biết mục đích việc bà vợ cũ nói chuyện ngày xưa của Bạc Hi Lai với báo chí phương Tây là gì, nhằm trả thù hay giúp đỡ ông ấy?

<Ngày xưa không có phương tiện liên lạc nào khác ngoài thư từ nên 1 lá thư 12 trang chắc cũng không phải chuyện hiếm gặp. Thời nay nhận được 1 lá thư vài dòng chắc mừng đến rơi nước mắt. Có khi nào tình cảm của con người cũng nhạt thếch, chóng vánh và vô ích hơn ngày xưa không nhỉ?>

……

Tuần vừa rồi Obama và Romney cãi nhau trước công chúng lần 2. Lần này thì Obama giương vuốt, Romney có lúc bị dồn vào chân tường.

Điểm cộng cho Obama: Đi thẳng vào cách giải quyết những vấn đề. Cách giải quyết vấn đề của Obama mang tầm nhìn xa.

Điểm trừ cho Romney: Đi lòng vòng xung quanh vấn đề mà không chỉ rõ đâu là cách giải quyết. Mâu thuẫn với chính những phát biểu của mình trước đây. (Thất bại lớn nhất của Romney, theo mình, là lúc ông so sánh Obama với Reagan.)

Có 2 nhân vật được đề cập đến trong buổi tranh luận: Bush Trung Quốc. Đối với Bush, Romney chỉ ra những cải tiến trong kế hoạch của ông ấy so với những chính sách của Bush; Obama chỉ ra những thất bại trong kế hoạch của Romney so với Bush (Well done cả 2 bên). Đối với Trung Quốc, cả hai nhất trí về vấn đề hàng hoá nhập khẩu từ Trung Quốc quá nhiều và đối đầu về việc các nhà máy Trung Quốc đang lấy đi việc làm của người Mỹ. Romney nhất quyết đòi các công ty sản xuất phải trở lại Mỹ. Obama quan tâm đến làm thế nào để Mỹ có những nhà máy sản xuất đòi hỏi trình độ cao hơn nhà máy tại Trung Quốc. (Great work, Obama)

Những câu nói ấn tượng của 2 ứng viên:
Obama:

  • “So the point is the commitments I’ve made, I’ve kept.”


  • “Secretary Clinton has done an extraordinary job. But she works for me. I’m the president and I’m always responsible, and that’s why nobody’s more interested in finding out exactly what happened than I do.”


  • “Me too” trong đoạn nói xấu chính sách của Romney. “But, you should pay attention to this campaign, because Governor Romney has made some commitments as well. And I suspect he’ll keep those too. You know when members of the Republican Congress say, “We’re going to sign a no tax pledge, so that we don’t ask a dime for millionaires and billionaires to reduce our deficit so we can still invest in education, and helping kids go to college. He said, “Me too.”When they said, “We’re going to cut Planned Parenthood funding.” He said, “Me too.” When he said, “We’re going to repeal Obamacare. First thing I’m going to do,” despite the fact that it’s the same health care plan that he passed in Massachusetts and is working well. He said, “Me too.” 

  •  “Candy, there are some jobs that are not going to come back. Because they are low wage, low skill jobs. I want high wage, high skill jobs”

  • “Those investments are what’s going to help to make sure that we continue to lead this world economy, not just next year, but 10 years from now, 50 years from now, 100 years from now.”
Romney:             

  • “Now one of the reasons I was able to get so many good women to be part of that team was because of our recruiting effort. But number two, because I recognized that if you’re going to have women in the workforce that sometimes you need to be more flexible.
  • "Number two, trade — I’ll crack down on China, President Bush didn’t”

  • “The president has tried, but his policies haven’t worked. He’s great as a speaker and describing his plans and his vision. That’s wonderful, except we have a record to look at.”

  • “Well, Candy, actually, in my state, the pro-gun folks and the anti-gun folks came together and put together a piece of legislation.”

  • “I care about 100 percent of the American people. I want 100 percent of the American people to have a bright and prosperous future. I care about our kids. I understand what it takes to make a bright and prosperous future for America again.
Những chuyện ngoài lề:

  • Giải “câu hỏi ngớ ngẩn nhất" đã thuộc về câu:
“What do you believe is the biggest misperception that the American people have about you as a man and a candidate?

  • Candy Crowley điều hành cuộc cãi nhau tốt hơn Jim Lehrer rất nhiều.

  • Dáng ngồi của Obama nhìn như kiểu ông đang đi nghe nhạc chứ không phải tranh luận Tổng thống.

  • Vợ của Romney không bình tĩnh và tự tin như Michelle Obama khi xuất hiện trước công chúng. Bà ấy cũng không giỏi bằng Đệ nhất phu nhân.
  ............


Giải “Câu nói hay nhất trong tuần” đã thuộc về hai câu:

"Bốn nghìn năm ta lại là ta
Ở trong hang đá chui ra chui vào"


(Khuyến cáo: Rất thích hợp để giải toả stress. Tác dụng ngoài mong muốn: có thể gây đau bụng vì cười nhiều quá)



Friday, October 12, 2012

Nhật ký những ngày học TOEFL (17)


Đi học rất chi là cay cú. Các bài thầy dạy đều rất mềm mại, từ ngữ được sử dụng điêu luyện, câu văn được trình bày sắp xếp logic và thoáng đãng, nội dung dễ hiểu. Ngược lại, bài của mình thì lộn xộn, cách diễn đạt câu văn rắc rối, từ ngữ sử dụng khô cằn.
------------------------------------------------------------------
 “Tôi cố gắng tìm lại tuổi thơ đã mất.
Cánh đồng lúa kia thu hẹp tự bao giờ.” – trong lúc làm bài essay tự nhiên nghĩ đến những câu này.

Ngày trước, hồi còn nhỏ, mình được dạy ‘cánh đồng lúa thẳng cánh cò bay’. Về quê, nhìn những cánh đồng lúa xanh ngút ngàn thì thích lắm. Nhớ những lúc ra đồng bắt châu chấu, chạy loăng quăng trên những mảnh ruộng nứt nẻ sau mùa gặt. Nhớ những lúc nằm trên đống rơm, hay đi xem người ta đốt rơm khói um trời, mùa ngai ngái, khói cay xè, sặc sụa. Nhớ những đống rơm cao vút trong nhà bà, nhớ cảnh bác phơi thóc ngay trước sân. Cuối tuần được về quê thì sướng lắm.

15 tuổi, về quê, ngạc nhiên nhìn lại cánh đồng lúa: Sao nhiều nhà thế kia? Sao lại có nhà máy ở đấy? Cây cầu kia chặn đứng ruộng lúa của tôi rồi.

20 tuổi, về quê, chỉ toàn là màu xám. Ruộng lúa thì vẫn xanh đấy, nhưng sao bừa bộn và bé tí xíu thế.

Muốn về lại tuổi thơ, hồi nhà ông còn chưa được sửa lại, hồi đèn đường chưa có, tối đến cả xã tối om om, hồi đó vắng vẻ xe cộ qua lại, hồi mà những căn biệt thự chưa xuất hiện, hồi những kiến thức ở trường còn có ý nghĩa, hồi mà thanh niên ở quê chỉ thích đá bóng và tán phét (chứ không phải mại dâm, nghiện hút, cờ bạc, game online như bây giờ). Thời gian đó mình đã nghĩ hạnh phúc đơn giản là có một chiếc chăn để đắp ban đêm.

Có những thứ ở làng quê sẽ vẫn còn được giữ gìn trong một thời gian khá dài nữa, như bờ sông trước cửa nhà bác, như chợ tạm hàng ngày và chợ phiên hàng tháng, như chiếc xe đạp cũ kỹ chở đầy lá dong. Nhưng đã có rất nhiều thứ, rất nhiều thứ đã mất đi không còn có thể lấy lại, giống như tuổi thơ đã qua rồi. 

-------------------------------------------------------------------------------------------------

Sắp tốt nghiệp, chúng nó bày trò “chụp ảnh chia tay giảng đường.” Yêu cầu: Nữ thuê áo dài, nam thuê vest. Thời gian chụp ảnh: cả 1 ngày chủ nhật. Toàn mấy trò vô bổ. Ích lợi gì đâu những tấm ảnh được Photoshop?

 Tuần này có một niềm vui, hehe. Có lẽ nên đóng khung 5 “chữ đỏ” của thầy rồi treo lên tường.  

Saturday, October 6, 2012

Nhật ký những ngày học TOEFL (16)



Mình đang bị đau mắt đỏ. Mắt trái lúc nào nhìn cũng như đang khóc, đỏ rực, đau nhức và muốn chảy nước mắt. Bây giờ mỗi lần đi ra đường là cả 1 cực hình. Không những cái mũi mình hứng chịu khói xe mà bây giờ là cả mắt phải chịu hàng tấn bụi. Giao thông nước mình: @$&*%!@#^*())^%#@@.

Tuần vừa rồi cố gắng viết 1 bài essay khó mà viết mãi không xong. Đành phải từ bỏ sau 2 ngày. Ghét ghê :(.
Hôm qua thầy nói về những lỗi lầm trong các bài essay. Trời ạ, toàn những lỗi ngớ ngẩn mình mắc phải. Lúc đó buồn cười + xấu hổ quá, he he.

“Bí kíp trẻ lâu” – made by Mr.thầy: Làm việc. Thầy dạy từ tối thứ 2 đến tối thứ 7, thế mà sáng chủ nhật thầy vẫn dạy tiếp được. Mình trẻ = 1/3 tuổi thầy mà cứ đến thứ 7 là người oải ra, thích mỗi ngủ nướng. Khi mình nói tuổi thầy tương đương tuổi bác cả nhà mình cho bọn bạn, chúng nó đều không tin. “Trông thầy trẻ thế mà,” gần như tất cả chúng nó sẽ nói như thế. “Mượn bí kíp” của thầy thôi.

Ngày 25/9 Tổng thống Obama phát biểu trước hội đồng Liên hợp quốc. Bối cảnh cho bài phát biểu của Obama là làn sóng biểu tình của người Hồi giáo sau khi một bộ phim nói xấu “Người đưa tin cuối cùng của Chúa” Muhammad được đưa lên Yotube. Những người biểu tình “bài Mỹ” ở các nước khiến cho các sứ quán Mỹ ở các nước Hồi giáo lâm vào tình trạng nguy hiểm.

Bài diễn thuyết của Tổng thống Obama, as usual, rất dễ hiểu, thuyết phục và rất rất thú vị.


Tổng thống Obama và ngoại trưởng Clinton là hai người sử dụng “soft power” tuyệt đỉnh. Bằng những bài diễn thuyết của mình, hai vị lãnh đạo truyền tải những thông điệp từ chính phủ Mỹ đến toàn cầu, những quan điểm tiên tiến, nhân văn, mang tính chất toàn cầu và luôn luôn nhất quán với nhau. Điều này đã giúp ngoại giao của Mỹ vẫn đứng vững trong cơn bão kinh tế. Chính phủ Mỹ cắt giảm ngân sách cho quân sự, “hard power” của họ đã giảm, nhưng “soft power” thì tăng mạnh. Nhìn vào hai đời tổng thống là Bill Clinton và Obama, mình nghĩ đảng Dân chủ ủng hộ “soft power.” Và khi nhìn vào W.Bush và ứng cử viên tổng thống Romney, có thể rút ra rằng đảng Cộng hoà ủng hộ “hard power.”

Dù chính sách nào cũng có hai mặt, nhưng những việc Romney sẽ làm nếu ông ấy trở thành Tổng thống Mỹ sẽ không ổn.

  • Cắt giảm thuế người giàu, cắt giảm chi tiêu ngân sách bằng cắt giảm chi tiêu y tế, giáo dục, nhưng lại đồng ý tăng chi tiêu cho quân sự. Bài toán ngân sách “thời Romney” sẽ như thế này này: 
Ngân sách mới = ngân sách cũ – thuế người giàu + chi tiêu giáo dục và y tế bị cắt giảm – chi tiêu quốc phòng.

Trong đó, 2 phần mang lại một lượng tiền lớn cho ngân sách bị ông cắt bỏ rồi còn đâu. Mà sao ông có thể cắt giảm ‘student loan’ nhỉ? Thế hệ tương lai ông để đâu? Ông bảo các doanh nghiệp đừng đưa việc làm ra nước ngoài nữa, đem việc làm về cho người Mỹ đi. Nhưng đó chỉ là công việc chân tay thôi. Ông muốn 10 năm sau khi nhiệm kì Tổng thống của ông kết thúc, chất lượng lao động Mỹ bị qua mặt bởi chất lượng lao động các nước khác do một phần học sinh dưới thời ông không thể đi học Đại học sao?

  • Chính sách đối ngoại sẽ cứng rắn hơn chính phủ Obama. Xin lỗi đảng Cộng hoà, dù quân sự lúc nào cũng quan trọng, nhưng để đối phó với Trung Quốc, Bắc Triều Tiên, I-ran, các lãnh đạo Hồi giáo cực đoan, “hard power” không phải là thế mạnh. “Soft power” khi đó mạnh hơn nhiều. “Lấy nhu thắng cương,” người phương Đông bảo thế.
  • Chính sách kinh tế tập trung vào công ty nhỏ. Trong môi trường kinh doanh ở Mỹ tự do, cạnh tranh và innovative, việc công ty nhỏ ra đời là điều hiển nhiên. Nhưng những công ty nhỏ không thể quyết định sức sống của người khổng lồ Mỹ. Những thằng start – up muốn sống sót thì phải tự vươn lên thành công ty vừa, rồi công ty lớn. Không có ông hỗ trợ thì bọn nó vẫn cứ nhan nhản ra đấy, tự mọc lên rồi lại tự chết. Mà ông làm sao còn thời gian chăm sóc bọn công ty nhỏ nữa, ông bận với các nhà tài phiệt rồi còn đâu.
Có câu nói thế này: “đừng nghe những gì chính khách nói. Hãy xem những việc họ làm.” Thế mà sao người ta (và mình nữa) bị cuốn hút vào Presidential Debates và lấy đó làm thước đo thành công hay thất bại sau này của ứng cử viên? Trận chiến đầu tiên, tỉ số giữa hai đội Tấn công - Phòng thủ là 1 – 0. Mấy trận sau này Tổng thống Obama phải thắng Romney hoàn toàn, không được để cho Romney “cười đểu” như thế nữa. Mình thích đảng Dân chủ hơn, và mong Obama sẽ tái đắc cử. Nhưng cứ phải ngồi đợi tối ngày 6/11 xem người Mỹ quyết định như thế nào.

Tháng 10 này cứ gọi là sục sôi, hết nhà mình, lại quay sang nhìn “bác hàng xóm tốt bụng,” và nhìn xa xa trông “chú Sam” đang làm gì. Cãi nhau nhanh lên nào tất cả mọi người, kinh tế còn đang điên cuồng kia kìa.

(À, mà hình như mình nhớ mang máng là có một bác nhà mình phát biểu tại 2 nơi khác nhau, truyền tải 2 thông điệp hoàn toàn trái ngược nhau. Lạ thật, cùng một người kia mà nhỉ? Bác cứ nhất quán như Tổng thống Mỹ Obama  thì có phải cháu “hiểu và thông cảm” hơn không.)